1. Đi làm về ngồi trước gương, tỉ
mỉ tẩy trang từng chút trên gương mặt.
Nhớ hôm ở D, đêm mưa lất
phất, đứng dưới ánh đèn đường và đèn neon từ nhà hàng hắt ra, mình nhìn thấy
cây hoa đẹp quá, trông nó hệt như cây hoa anh đào mà lại như không phải. Mình
hỏi Frank, cây hoa gì thế? Frank cứ tròn mắt hỏi lại, cây gì á? Cái kiểu nhìn
rất đáng ghét. Mình nói vâng. Frank bảo, nó là hoa người ta gắn lên đấy, hoa
giả mà. Ui trời ạ, lúc đấy không biết mình bị ăn nhầm cái gì, lại hỏi, sao họ
lại gắn nó lên đó, cả cây như vậy. Frank lại tiếp tục nhìn mình như nhìn người
ngoài hành tinh, rồi lại hỏi. Sao lại gắn nó lên á? Rồi cậu ta ghé sát mình:
Thế sao phụ nữ lại tô son? Để làm gì? Rồi chả cần mình trả lời, cậu ta nói
tiếp, để cho nó đẹp chứ còn gì nữa.
Giời ơi!!! Mình biết cậu ta đanh
đá, mình biết cậu ta thích chọc phá mình, từ lúc ngồi ăn cơm kia. Cái việc tô
son ấy, ngay lúc ngồi xuống bàn ăn cậu ta đã khiến mình xấu hổ rồi. Ừ thì mình
tô son đỏ đậm, cái màu son lì Rubi Woo ấy, cái màu mà cả triệu phụ nữ đang
"like" điên đảo coi như bảo bối ấy, chẳng biết cậu chàng đó có biết
không, nhưng rõ ràng là cậu chàng không mấy thiện cảm nên mới dùng cái từ
"trát son" để ám chỉ cái thứ đỏ lì lợm trên môi mình. Vậy mà giờ kìa,
vẫn cái con người ấy, lại đang bảo, tô son để cho nó đẹp "chứ còn gì
nữa", thế có hận không?